Con gái tôi đang học mầm non, đến lớp được cô dạy cho mấy bài, nên về nhà cứ hát véo von. Tôi thấy vậy thì ôm con vào lòng, bảo: “Con có bài nào hay hay thì hát cho bố nghe nào!”. Nó hơi ngập ngừng, nhưng rồi cuối cùng cũng cất giọng hát du dương: “Bố là tàu lượn, bố toàn đi chơi, suốt ngày trốn mẹ đi uống bia hơi. Bố toàn về khuya, khi con đã ngủ, bố nằm xuống là bố ngủ như heo. Bố! Bố là cứt gà, bố ơi bố ơi! Bố là cứt gà, bố ơi bố ơi!!!”.
Tôi nghe đến đó thì trợn mắt quát:
– Cô nào! Cô nào dạy con hát cái bài vớ vẩn và mất dạy này? Bảo bố, mai bố đến bố vả vỡ mồm luôn!
Vợ tôi nghe thấy tôi quát con thì thò đầu từ trong buồng ra, trợn mắt quát:
– Ông to tiếng với con cái gì đấy hả?
Vừa nghe tiếng vợ thì lập tức giọng chuyển sang nhẹ nhàng, thanh minh ngay:
– Là anh dạy con thôi! Anh không muốn con hát mấy bài bậy bạ, hư người!
– Bài gì mà bậy bạ? Có phải cái bài “Bố là cứt gà không”? Bài đó là tôi dạy con đấy!
– Hả? Là em dạy?
– Ừ! Có sao không?
– Thảo nào…
– Thảo nào sao? – Vợ tôi vẫn nói như quát.
– Thảo nào lời rất hay và ý nghĩa! Nhạc cũng rất chuẩn, không bị chênh phô một nốt nào!
– Thế tôi vừa nghe thấy anh nói cái gì mà vả vỡ mồm ai đó cơ mà!
– À! Anh bảo là bài hát hay thế mà đứa nào dám chê thì anh vả vỡ mồm!
Nguồn : sưu tầm